*** QUYỀN LỢI TỔ QUỐC & DÂN TỘC LÀ TRÊN HẾT *** KHAI DÂN TRÍ, CHẤN DÂN KHÍ, HẬU DÂN SINH ***

2012/03/15

Phản Quốc Thời Toàn Cầu Hóa

Phản Quốc Thời Toàn Cầu Hóa

 
I. Ôn Cố:
 
Trong sử Việt có hai nhân vật vương tôn công tử luôn được nêu danh là tội đồ phản quốc một cách ô nhục, lưu xú nghìn thu. Đó là:
 
1) Trần Ích Tắc (1254-1329). Ông là con thứ của Thượng hoàng Trần Thái Tông, tước hiệu là Chiêu Quốc Vương. Lúc nhỏ đã có ý tranh đoạt ngôi vua của anh trưởng là Thánh Tông. Ích Tắc đã từng gửi thư riêng cho khách buôn ở Vân Đồn cầu xin quân Nguyên gởi quân xâm lược nước Nam để giúp y lên làm vua.
 
Năm 1285, khi giặc Nguyên Mông sang xâm lược Việt Nam lần thứ hai, Ích Tắc lại đem cả gia đình ra hàng giặc, được đưa về Trung Quốc và được Hốt Tất Liệt phong làm An Nam Quốc vương và chờ ngày đưa trở về nước. Sau khi quân Nguyên Mông đại bại, Trần Ích Tắc đành sống lưu vong ở Ngạc Châu (nay thuộc tỉnh Hồ Bắc) và chết ở đấy lúc 76 tuổi.
 
Vì sự phản bội này mà sau này nhà Trần đã loại Ích Tắc ra khỏi tông thất, cho đổi tên thành Ả Trần, có ý chê y hèn nhát như đàn bà vậy…
 
2) Lê Chiêu Thống (1765-1793) làm vua được 3 năm từ 1786 – 1789. Năm 1771, lúc 6 tuổi mang tên là Lê Duy Kỳ đã bị chúa Trịnh Sâm giam trong ngục Đề Lãnh cùng với chú và hai em cho mãi đến 17 tuổi mới được thả ra khi Trịnh Khải kế vị cha xưng là Trịnh Tông.
 
Tình hình chính trường vua Lê chúa Trịnh ở ngoài bắc càng lúc càng hổn loạn đổ nát, nên năm 1786, Nguyễn Huệ theo kế của Nguyễn Hữu Chỉnh, vốn bỏ Trịnh theo Tây Sơn, lấy chiêu bài phù Lê diệt Trịnh đã mang quân ra Bắc Hà đánh đổ Trịnh Tông. Quyền bính khi đó ở cả trong tay Nguyễn Huệ. Vua Hiển Tông bấy giờ đã 70 tuổi phong cho Nguyễn Huệ là Nguyên soái phù chính dực vận Uy Quốc Công, còn gả con gái thứ 21 là công chúa Lê Ngọc Hân cho Nguyễn Huệ.
 
Không bao lâu sau vua Hiển Tông mất, công chúa Ngọc Hân muốn Nguyễn Huệ lập anh mình là Lê Duy Cận kế vị, nhưng tông thất nhà Lê lại làm áp lực xin lập Lê Duy Kỳ lên ngôi lấy hiệu là Chiêu Thống.
 
Tuy vậy , nội tình ở nước ta lúc bấy giờ vẫn còn xáo trộn mất hết kỷ cương. Ở Trung bộ thì xảy ra sự tương tàn giữa anh em Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ. Trong nam, Nguyễn Ánh trong thế tuyệt vọng do sự truy sát của quân Tây Sơn đã cầu viện từ các cố đạo tây phương và quân Xiêm La. Ngoài bắc thì Nguyễn Hữu Chỉnh sau khi diệt được dư đảng họ Trịnh là Trịnh Bồng vào năm 1786, lại muốn chuyên quyền phản Tây Sơn.
 
Năm 1787, Nguyễn Huệ liền sai Vũ Văn Nhậm ra dẹp Nguyễn Hữu Chỉnh, xong Nhậm lại trở mặt hùng cứ phương bắc. Năm 1788 Nguyễn Huệ tức tốc mang quân ra bắc lần thứ hai diệt được Vũ Văn Nhậm rồi giao cho Lê Duy Cận làm giám quốc coi việc thờ cúng tôn miếu nhà Lê; xong rút về Phú Xuân lo việc tiêu diệt Nguyễn Ánh và bình định miền nam.
 
Khi Vũ Văn Nhậm tảo thanh Nguyễn Hữu Chỉnh thì vua Lê Chiêu Thống đã theo lời Chỉnh chạy lên Kinh Bắc, và khi tình hình nguy khốn đã nhờ thái hậu và đứa con trai của vua Chiêu Thống qua cửa ải Thủy Khẩu gặp Tổng đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị cầu xin cứu viện.
 
Nhà Thanh nhân dịp này định thôn tính An Nam. Năm Mậu Thân (1788), quân Thanh do Tôn Sĩ Nghị chỉ huy mang 29 vạn quân và dân công vượt ải Nam Quan đưa Chiêu Thống về Thăng Long và phong làm An Nam quốc vương.
 
Trong khi Nguyễn Huệ đang chuẩn bị tiến vào Nam thì nghe tin quân Thanh đã xâm phạm bờ cõi nước Nam. Tháng Giêng năm Kỷ Dậu (1789), Nguyễn Huệ liền xưng đế hiệu là Quang Trung để được chính danh kéo 10 vạn quân ra Bắc Hà, chỉ một trận quét sạch 29 vạn quân Thanh. Chiêu Thống lại phải chạy theo bại quân nhà Thanh sang Trung Quốc. Chiêu Thống vẫn chưa thôi mộng phục quốc, lại tiếp tục xin Càn Long cho quân cứu viện; nhưng Nhà Thanh thấy tình thế không lợi nên lờ đi và phong Quang Trung Nguyễn Huệ là An Nam quốc vương và nhận tiếp sứ của nhà Tây Sơn.
 
Trên bước đường lưu vong, năm 1792 con trai chết, năm sau Chiêu Thống thất vọng và chán nản, lâm bệnh rồi qua đời tại Yên Kinh.
 
Các tác giả trong tiểu thuyết Hoàng Lê nhất thống chí viết: "Nước Nam ta từ khi có đế, có vương tới nay, chưa thấy bao giờ có ông vua luồn cúi đê hèn như thế. Tiếng là làm vua, nhưng niên hiệu thì viết là Càn Long, việc gì cũng do viên tổng đốc, có khác gì phụ thuộc vào Trung Quốc?"
 
Lê Chiêu Thống đã sang cầu viện Thanh triều đem quân sang đánh Nhà Tây Sơn với hy vọng được trở lại ngai vàng. Việc làm đó của ông đã bị các nhà sử học trong nước sau này chỉ trích dữ dội, coi đó là hành vi bán nước, "cõng rắn cắn gà nhà".
 
Đó là vào thời phong kiến, quan hệ địa lý chính trị còn đơn giản và do nhãn quan thế giới bị giới hạn, vua chúa Việt Nam mỗi khi gặp nguy cơ mất ngôi luôn nghĩ đến Thiên triều Trung Quốc mà cầu viện. Họ chỉ quan tâm đến quyền lợi gia tộc riêng mà quên họa mất nước luôn theo sau hành vi nông nổi "rước voi về giầy mả tổ" của mình.
 
Đời sống và đạo lý xã hội còn thuần nhất nên việc phán xét công tội cũng dứt khoát phân minh. Việc làm phản quốc của kẻ có vị trí càng cao thì tội càng nặng. Nhưng mấy ai học được các bài học lịch sử ấy? Vì vậy ta luôn quen nghe câu nói "Lịch sử chỉ là một sự lập lại".
 
II. Thời Đại Mới:
 
Sau khi Hoàng đế Quang Trung bị đột tử năm 1792 tại Phú Xuân thì Nguyễn Ánh mới có cơ hội giành được ngôi vua vào năm 1802 với sự trợ giúp cật lực của ngoại bang tây phương, mở đầu cho triều Nhà Nguyễn kéo dài gần 150 năm, nhưng hết 60 năm đất nước lại bị thực dân Pháp đô hộ.
 
Bọn tây phương bấy giờ đang trên đường xâm chiếm các nước nhược tiểu làm thuộc địa và cướp bóc tài nguyên, đã xử dụng một vũ khí mới vô cùng lợi hại trong việc xâm lăng. Đó là đạo Ki-tô; mà riêng vùng Viễn Đông châu Á lúc bấy giờ Ca-Tô Rô-Ma là đội quân xung kích.
 
Những đặc điểm của kế sách này:
 
1) Bọn thế lực thực dân hợp tác chặc chẻ với Vatican gởi bọn cố đạo gián điệp vào nước người trước dưới vỏ bọc "truyền giáo". Trước tiên là theo các tàu buôn 'vô tội' để mở rộng giao thương; và khi tình thế cho phép thì hướng dẫn cho tàu chiến vào đánh phá.
 
2) Trước tinh thần hiếu hòa của dân bản địa, bọn cố đạo chuẩn bị mặt trận tâm lý chiến, tuyên truyền về một chủ thuyết đạo đời xa lạ; qua đó tẩy não quần chúng tân tòng nghèo đói thất học tin vào một quyền năng hoang tưởng như Chúa Cứu Thế ở Âu Tây có giá trị cao hơn Nhà Nước bản địa. 
 
3) Trong khi bọn cố đạo này phục tòng triệt để quyền uy vua chúa của các thế lực tây phương; chúng lại xúi giục giáo dân bản địa xem thường phép nước, quay lung lại với dân tộc mình, phá bỏ những tín ngưỡng truyền thống, xem thường thách thức nhà cầm quyền và sẳn sàng tiếp tay cho quân xâm lược khi chúng ra lệnh.
 
4) Từng bước xây dựng những căn cứ gọi là xóm đạo, xứ đạo để yểm trợ quân cướp nước và đối kháng với Nhà Nước bản địa, cốt làm suy yếu tiềm năng đoàn kết dân tộc và giúp vào việc mất nước được nhanh chóng hơn.
 
5) Điều nguy hiểm nhất của chủ thuyết kết hợp đạo đời này là sự nô lệ ngoại bang về tinh thần. Khi Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống cầu viện các hoàng đế Trung Hoa; họ chỉ tin vào một phạm trù nhân văn nhất thời. Nhưng một khi Vatican và bọn cố đạo tẩy não quần chúng bần cùng về quyền năng Thiên Chúa (mà thực chất là nằm trong tay các quyền lực của tây phương) thì họ đã phá bỏ lý luận chính trị thông thường và nâng thành một đức tin mê tín hoang đường không tranh cải được, nhưng lại có hiệu quả lâu dài khó dễ gột rữa nhanh chóng.
 
6) Trong khi nền tín ngưỡng Tam giáo và đạo lý truyền thống của dân tộc qua mấy ngàn năm chỉ phục vụ cho xã hội được thuần hóa đạo đức. Giòng tín ngưỡng ấy luôn luân lưu qua các triều đại một cách hài hòa và không hề đối kháng Nhà Nước để tranh giành quyền lực. Trái lại với tín ngưỡng xa lạ mới từ tây phương thì con chiên luôn được xúi giục manh động phản quốc để áp đặt cho kỳ được tôn giáo mới lên guồng máy Nhà Nước hầu dễ phục vụ cho quyền lợi của tây phương.
 
7) Giáo dân phản quốc không thấy mình có mặc cảm phản quốc; vì được truyền dạy rằng tiếp tay để tây phương sớm đô hộ dân tộc là một hành vi thánh thiện, là việc đạo, là thể hiện đức vâng lời tuân lệnh giáo hoàng mà rao giảng Tin Lành đến với mọi người đồng chủng, và sẳn sàng tử vì đạo nếu bị chống báng ngăn cản.
 
Vì vậy có kẻ chăn chiên như Hoàng Quỳnh đã từng hãnh diện tuyến bố "thà mất nước chứ không thà mất chúa!" vì quá tin tưởng vào một ông Chúa ở trên trời … phương Tây, thì thử hỏi những đầu óc con chiên ngu dại làm sao mà sáng suốt hơn được. Vì thế sự cuồng tín, cuồng đạo còn nguy hiễm hơn là cuồng vĩ.
 
III. Thời Đại Mới Hơn:
 
Khi thực dân cũ đô hộ nước ta, cùng với Vatican chúng đã hạ quyết tâm cải đạo cho kỳ được một ông vua bằng mọi phương cách; nhưng tiếc thay một Bảo Đại được nuôi dưỡng ở mẫu quốc xa rời tổ quốc khá lâu vẫn không làm thay đổi được cục diện.
 
Thời thế biến chuyển đã làm cho Pháp suy nhược và Mỹ thay thế vai trò thực dân mới, tiếp tục hợp tác với Vatican vì kỳ vọng vào bầy chiên bản xứ trung thành hầu lật được thế cờ. Vì thế vào năm 1954 đất nước bị bọn tây phương cấu kết chia đôi mà dân tộc Việt không hề được hỏi ý kiến hoặc trưng cầu.
 
Vatican và Âu Mỹ cho dựng hai chế độ Ca-tô Diệm Thiệu ở miền Nam bất kể nguyện vọng của dân chúng để kéo đất nước vào cuộc chiến thảm thương vô vọng thêm 20 năm nữa mới chịu buông tay vào năm 1975.
 
Cũng vì luôn dựa dẫm vào quyền năng của Chúa trên trời và Chúa dưới đất ở Vatican; cộng thêm vào viện trợ và vũ khí của Âu Mỹ mà mấy thế kỷ qua đám chăn chiên lẫn con chiên bản xứ từ một thành phần thấp kém trong xã hội ở buổi ban đầu váo thế kỷ 16, 17 bỗng cảm thấy vụt chốc vươn lên thành anh khổng lồ Goliath trong Thánh Kinh, hoặc tựa như chó berger cậy hơi chủ tây đầm, hung hản coi Chúa luôn ở cạnh mình mà xem trời bằng vung, bộc lộ thái độ ngạo mạn khinh thường dân tộc. 
 
Mọi việc trái với đạo lý của dân tộc, nhưng một khi được các kẻ chăn chiên tha tội nhân danh Chúa ở trên trời là xong, lương tâm không còn bị cắn rức nữa và cứ thế mà tiếp tục tiếp tay cho ngoại bang không ngần ngại.
 
Than ôi! thời oanh liệt qua đã gần 40 năm rồi, nhưng vì Vatican và Âu Mỹ vẫn còn hét ra lửa mữa ra khói trên vũ đài thế giới nên bầy chiên vẫn chứng nào tật nấy. Mới hoàn hồn chưa được bao lâu vì chủ bỏ chạy không kịp "di cư" toàn thể bầy chiên Việt đến "xứ tự do Vatican", nay lại móc nối nhau trong ngoài lại mưu toan phản quốc thêm lần nữa.
 
IV. Cuộc Chiến Văn Hóa:
 
Ngày nay với các tiến bộ thông tin nhanh chóng, với vũ khí càng tối tân Âu Mỹ vẫn không từ bỏ các cuộc "thánh chiến" (crusades) vào các vùng có nền văn hóa phi Ki-tô. Khi xua quân Mỹ vào Iraq, TT. Bush con đã tuyên bố một câu trắng trợn "Đây là một cuộc chiến tranh văn hóa giữa Christian và Muslim."  Câu này đã bộc lộ tâm cảnh của các đầu óc thực dân xưa nay của Âu Mỹ, ngày nào chưa thống trị được nhân loại thì ngày ấy chiến tranh chưa thể chấm dứt.
 
Bầy chiên da vàng trong và ngoài nước Việt vì thế đã nhận được ngân quỉ tài trợ từ đủ loại nguồn chìm và nổi để phá rối và khuynh loát đất nước liên tục. Mỹ đã không che giấu các "phân" (funds) này như
The National Endowment for Democracy (viết tắt NED), nằm trong tài khoản của USAID và là một bộ phận của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, hay The International Republican Institute (IRI) đã nhận khoản 1 triệu 2 đô-la từ NED trong năm 2009 để phá hoại nội bộ các nước kém thân thiện với Mỹ. Xem thêm ở:
http://en.wikipedia.org/wiki/National_Endowment_for_Democracy
 
Điều đáng để ý ở đây là trong các chương trình hoạt động quấy rối nhận tiền của NED có Journal of Democracy, the World Movement for Democracy, the International Forum for Democratic Studies, the Reagan-Fascell Fellowship Program, the Network of Democracy Research Institutes, và the Center for International Media Assistance.
 
Do đó mà các loại báo … hại, giấy và mạng của các nhóm gọi là đấu tranh cho Dân chủ, Tự do tôn giáo và Nhân quyền vv… của bầy chiên vàng trên thế giới, trong đó kể cả các đài công ty làm văn nghệ giải trí, các đài VOA, BBC, RFI vv… đều đua nhau xin "phân" của Mỹ để sống qua ngày. Các chiêu bài trên chỉ là điểm cho diện là sách lược tiêu diệt nền văn hóa truyền thống của dân tộc.
 
Vẫn giống như cha ông họ trước đây, bầy chiên da vàng hải ngoại lại bao thầu tất cả các dịch vụ "chống cộng có lương". Cứ thử đọc tên các tổ chức chống cộng hằm bà lằng là đã thấy đến 90% thấp thoáng bóng dáng nhà thờ và dân Chúa.
 
Vì thế vụ TNT (xin đừng nhầm với chất nổ TNT – TriNitroToluene) do bầy chiên da vàng bỏ xứ đánh phèn la… lủng ở Washington DC gần đây chỉ là một hoạt động thường xuyên … kiếm cỏ trên sân chủ để gậm mà thôi. Đã bao lần bị chủ Âu Mỹ lừa gạt đưa thân vào tử lộ nhưng một khi CHúa trên trần ở Vatican vẫn còn hợp tác với tây phương thì … ta nào có oán trách gì chủ, vẫn hăng say phục vụ theo lời chủ sai bảo mà thôi. Mối hận với đồng chủng thì khó quên còn bị chủ gạt thì chỉ là chuyện nhỏ vì ta, cũng như cha ông ta vẫn còn cần chủ nuôi để mà sống cơ mà.
 
Cứ xem phản ứng … yên lặng của Nhà Nước Việt Nam thì đủ thấy họ chẳng xem các hoạt động ruồi bu của bầy chiên da vàng này ra gì cả. Ngay cả Vatican kia họ còn coi xem thường huống chi là bầy chiên nô lệ.
 
Mọi người đều lấy làm lạ là bầy chiên da vàng chiếm đoạt các môi trường truyền thông trong các cộng đồng ở xứ người rồi đua nhau … nổ như TNT đầy hoang tưởng bệnh hoạn đã gần 40 năm nay nào có thấy CSVN … run rét như họ thường tự sướng, mà đất nước lại càng giàu đẹp hùng mạnh thêm đến nổi chủ của chúng còn 'XIN' quay lại làm ăn.
 
Đồng hương ai cũng than lúc còn cả 1 triệu quân, súng ống giắt đến tận răng, chủ và Chúa luôn đứng bên cạnh mà còn bỏ của chạy lấy người thì nay chỉ còn vài tên lão chiến binh với súng nước, gậy chống cùng bình oxy và xe lăn thì còn lòe được ai mà cứ mãi nhi nhô đến chán.
 
Chính sách hiện nay của Nhà Nước tuy âm thầm mà thực hữu ích cho bầy chiên còn lưu lại chút lương tâm dân tộc và giúp họ "hoàn lương" là kiên quyết đập tan "hào quang bất khả xâm phạm" của đám chăn chiên bản xứ do bấy lâu nay dựa hơi ngoại bang mà ảo tưởng có được. Đến lúc con chiên nhìn ra Chúa thứ hai cuả họ cũng chỉ … là con người tầm thường và phải tuân thủ luật pháp quốc gia như mọi công dân khác thì đất nước mới yên hòa vĩnh viễn được.
 
Thiên Lôi
Tháng 3, 2012.

No comments:

Post a Comment